Căn bệnh của người cha

Đặng Duy Hưng

Chính sách đổi mới đã làm thay đổi sâu sắc cấu trúc nhiều gia đình trong xã hội Việt Nam, và gia đình Bảo là một ví dụ điển hình. Mang trong mình hai dòng máu Việt – Hoa, gia đình anh bắt đầu từ tay trắng, cùng nhau làm đủ loại bánh ngọt, kem, bánh mì… “Lấy công làm lời”, chỉ trong hơn một năm, họ đã mở thêm hai cửa hàng phục vụ người tiêu dùng.

Bảo là con út, thông minh và sáng tạo, luôn tìm tòi các sản phẩm mới. Nhờ cha mẹ hỗ trợ, anh mở cơ sở riêng và nhanh chóng phát triển vượt bậc. Vợ anh — một người phụ nữ đảm đang, luôn tươi cười đón khách — quán xuyến công việc hết lòng. Nhờ vậy, hai vợ chồng không chỉ mua luôn dãy nhà góc phố mà còn xây dựng được xưởng sản xuất lớn hơn, cửa hàng cũng được tân trang hiện đại, phù hợp với mọi tầng lớp.

Thế nhưng, trong khi cơ sở của vợ chồng Bảo phát triển, thì những người anh, người chị trong gia đình lại không tiến triển được như mong muốn. Sự ganh tỵ len lỏi vào lòng, họ bắt đầu rót vào tai cha mẹ Bảo — lúc này đã nghỉ hưu — những lời đồn ác ý, hầu hết nhắm vào Hoa, vợ Bảo.

Sinh ra trong một gia đình nghèo, Hoa luôn trân trọng cơ hội mà chồng tạo dựng, xem đó là ơn nghĩa. Cô lặng lẽ cống hiến không một lời than vãn. Dù về nhà chồng bị anh chị nói những lời “xéo xắt”, cô vẫn nhẫn nhịn. Nhưng đến một ngày, cha chồng lớn tiếng quy chụp rằng cô có quan hệ tình ái với nhiều người đàn ông khác. Bảo không thể im lặng:

“Ba cho con biết ai nói vậy để con đối chứng rõ ràng.”

Cha anh hét lớn, giọng đầy uy quyền:  

“Mày là đồ bất hiếu, quên trách nhiệm với gia đình!”

Bảo dẫn vợ đang òa khóc ra về, lòng buồn bã. Anh biết vợ mình không bao giờ làm những chuyện như vậy — cô bận rộn suốt ngày với công việc và con cái. Trong lòng, anh đoán được những lời buộc tội kia chắc chắn đến từ người thân cận nhất với gia đình.

Kể từ đó, tình cảm của vợ chồng Bảo với cha mẹ ngày càng xa cách. Dù vẫn cố gắng về dự giỗ chạp ông bà, nhưng cả hai đều mong thời gian trôi qua nhanh. Cho đến lần cuối, cha anh lại một lần nữa vu oan:  

“Vợ mày dùng tiền mày kiếm được để mua nhà cho nhân tình!”

Bảo giận đến tím mặt, quay sang anh chị trong nhà:  

“Nếu ghét em, xin hãy nói thẳng. Đừng dựng chuyện để cha hiểu lầm làm rạn nứt tình cảm gia đình!”

Từ đó, vợ chồng anh không quay lại nhà cha mẹ nữa, dù mẹ có đến khuyên nhủ. Bảo hỏi:

“Mẹ, cho con biết ai đã nói với ba chuyện như vậy?”  

Mẹ chỉ lắc đầu:  

“Mẹ không biết. Mẹ cũng hỏi nhưng ba không trả lời…”

Thấm thoát đã hơn hai năm trôi qua. Đôi lúc, Hoa lựa lúc chồng vui, khuyên anh:  

“Anh chỉ có một người cha. Nếu có chuyện gì bất trắc, sẽ hối hận không kịp.”

Một ngày nọ, Bảo nhớ mãi: hôm đó anh ghé nhà bạn cũ từ Mỹ về, cùng uống bia ôn chuyện cũ. Bạn anh là bác sĩ tim mạch có tiếng bên kia đại dương. Đang trò chuyện thì bạn ghé tai nói nhỏ:  

“Nếu lát nữa mẹ tôi có nói gì, anh chỉ gật đầu cho bà vui. Tôi sẽ giải thích sau.”

Quả nhiên, mẹ bạn bước vào, kéo ghế, nắm tay Bảo:

“Con biết không, vợ thằng con bác bên Mỹ ăn nằm với đủ loại người. Đêm qua nó còn ngủ với Brad Pitt, đúng là hết biết ngượng.”

Bà kể tiếp hàng loạt chuyện: vợ con ăn cắp tiền, mua nhà riêng cho trai…

Bảo nghe mà sững người. Mọi lời buộc tội ấy — sao lại giống hệt hoàn cảnh của mình?

Khi bà rời đi, bạn anh mới giải thích:  

“Mẹ tôi bị bệnh ‘hoang tưởng’. Bà xem TV, nằm mơ, rồi đổ lỗi cho người bà không ưa — mà không ai khác, chính là vợ tôi. Bà đi nói khắp xóm đủ chuyện dù hai vợ chồng tôi sống tận bên kia bán cầu.”

Bảo lặng người, rồi khẽ nói:  

“Tôi cũng ở trong tình cảnh như vậy suốt hơn hai năm qua. Nhờ câu chuyện của mẹ bạn, tôi mới hiểu ra cha mình có thể cũng mắc căn bệnh tương tự. Vậy… có thuốc nào trị được không?”

Bạn lắc đầu:  

“Việt Nam chưa có chuyên khoa điều trị loại bệnh này. Bên Mỹ cũng khó — vì nó có nhiều biến chứng tâm lý phức tạp.”

“Vậy bạn nghĩ tôi nên làm gì?”

“Chúng tôi — anh em trong nhà — chỉ cố gắng không tranh cãi, nhịn nhục mà chăm lo, giữ trọn chữ hiếu với cha mẹ thôi.”

Tối hôm đó, Bảo ngồi tâm sự với vợ. Cả hai hứa với nhau sẽ không kể chuyện này cho bất kỳ ai. Họ sẽ lặng lẽ trở lại, chăm sóc cho cha dù ai nói gì…

Hoa ôm chồng, nghẹn ngào:  

“Cảm ơn anh đã đặt trọn niềm tin vào em.”  

Bảo lắc đầu:  

“Anh mới là người phải cảm ơn em — vì đã cùng anh đi qua bao giông bão cuộc đời.”

Đặng Duy Hưng

Related posts